Nguồn:
http://www.hihihehe.com/f/threads/123011-Mot-cau-chuyen-khac-ve-Sakura-va-SyaoranTruyện
này vẫn kể về chuyện tính của Sakura và Syaoran, nhưng chắc chắn sẽ làm
các bạn hứng thú, vì truyện này ko đi theo những lối cũ của các truyện
khác...
*Ghi chú thêm : fic này đc chia thành từng đoạn nhỏ dựa theo lời kể của 2 nhân vật chính là Sakura và Syaoran
Chương 1Mùa anh đào lại về
[Lời kể của Sakura]
“Sakura…
Kinomoto?” Cô hiệu trưởng hỏi khi lật giở bản lí lịch. “Tuổi: 16, đã
tốt nghiệp trường tiểu học TomoEda và học viện Eriol…anh trai em cũng
chuyển tới đây sao”
“Vâng…” Tôi nói, cựa quậy một cách không thoải mái trên chiếc ghế của mình
“Rất vui được gặp em, Kinomoto-san, cô là Mizuki Kaho,” Cô hiệu trưởng nói.
“Em cũng rất vui được gặp cô,” Tôi trả lời và nhận một cái gật đầu từ cô giáo
“Ah,
Kinomoto-san…anh trai em là một cậu học trò …thông minh và chơi thể
thao giỏi …em hẳn tự hào lắm…” Cô Kaho nói. “Rất nổi tiếng vào thời ấy
khi còn học ở đây, trường Seijyu, thế nào, em đã thấy háo hức chưa?”
“Vâng…” Tôi lặp lại. Bọn con trai, ngốc nghếch…
“Hmm…?” cô Kaho nói. “Em chuyển đến từ Osaka?”
“Vâng,”
Tôi nói. “Em ở đó trong 2 năm, giờ em muốn trở về thị trấn nơi em đã
lớn lên và theo học ngôi trường cấp 3 mà anh trai em đã tốt nghiệp”
“Thế cha mẹ em làm việc ở đâu?” cô Kaho hỏi.
Tim tôi chợt thắt lại khi nghe những lời ấy. Câu trả lời đã có nhưng tôi không tài nào thốt ra được. Tôi cố gắng mở miệng và…
“Sau khi… em học xong tiểu học…gia đình em… uh…” Tôi ấp úng
“Ồ…cô xin lỗi,” cô Kaho vội nói. “Cô đã hỏi điều gì không phải sao?”
“Không…không có gì ạ,” Tôi nói.
“Thật may…” cô Kaho khẽ cười. “Em không cần trả lời cô nếu em không muốn.”
Tim tôi đập bình thường trở lại.
Sau vài câu hỏi đơn giản khác…
“Vậy… em hi vọng không gây phiền phức cho ai và sẽ cô gắng hết sức khi được theo học ở đây!” Tôi cúi chào.
Cô Kaho tươi cười. “Tốt lắm, Kinomoto-san…cô tin là em sẽ làm tốt.”
Tôi mỉm cười đáp lại.
“Cảm ơn cô… Mizuki-sensei…”
***
Tôi thở hắt ra căng thẳng khi trông thấy học sinh túa ra từ các căngtin và lớp học.
Tôi nhìn quanh và thấy những hình thù lờ mờ đủ màu sắc … học sinh ở khắp nơi. Cười đùa, nói chuyện…
Tôi nhớ những khoảnh khắc như thế hồi còn học tiểu học… trước đây…
“A,
cậu là học sinh mới phải không?” một giọng nói dịu dàng cất lên từ phía
sau. Tôi quay lại, bắt gặp một cô bạn có mái tóc dài sẫm màu. Cô bạn
mỉm cười và chìa tay ra
“Tên tớ là Daidouji Tomoyo,” cô nói. “Rất vui được gặp cậu”
Tôi bắt tay cô. “Tớ cũng vậy,” chợt thấy niềm vui tràn ngập. “Tớ là Kinomoto Sakura.”
“Nào, tớ sẽ dẫn cậu đi xem xung quanh!” Tomoyo nói. “Tớ cũng sẽ mua luôn bữa sáng cho cậu nếu cậu muốn!”
“Okay!” Tôi nói.
Cô ấy có lẽ là người bạn tốt bụng nhất mà tôi từng gặp
Tôi đã biết ai đó ở đây… nhưng tôi không nhớ là ai. Cho dù người đó là ai… thì người đó đã từng khiến tôi cảm thấy hạnh phúc…
Dẫu sao, tôi cũng đã làm quen được với những người bạn của Tomoyo - họ ngay lập tức trở thành bạn của tôi
“Wow, cậu tới từ Osaka?” Naoko hỏi, nhấc cặp kính lên
“Thật tuyệt!” Chiharu nói.
“Ah…ừ…,” Tôi mỉm cười.
“Của cậu này, Kinomoto-san…” Tomoyo nói và đưa cho tôi một cái bánh bao
“Cảm ơn cậu,” Tôi nói.
“Này,
này, Kinomoto-san,” Rika nói. “Chúng tớ gọi cậu là Sakura-chan được
không? Cậu cũng có thể bỏ hết mọi qui tắc, lễ nghĩa với chúng tớ đi.
Chúng ta là bạn mà!”
“Okay!” Tôi vui vẻ nói.
“Sakura-chan… tên cậu đẹp thật đấy…” Tomoyo nói. “Hoa anh đào…”
“Cảm ơn,” Tôi nói.
“Sắp
sang xuân, hoa anh đào sắp nở rồi!” Rika nói. “Cậu sẽ thấy cả ngôi
trường của chúng ta ngập chìm trong hoa anh đào…đẹp vô cùng…”
“Phải…” Chiharu mơ màng.
Họ
tiếp tục nói thêm về những sự kiện hàng năm diễn ra ở trường và cả về
bản thân họ nữa. Tôi thấy rất vui vì họ có thể trở thành bạn của tôi
nhanh như thế.
Chà… những cô bạn ấy thật tử tế với tôi. Tôi tự hỏi mọi người trong ngôi trường này liệu có đều giống vậy không…
Tuy nhiên, có vài thứ xảy ra khiến tôi biết rằng sự tử tế chỉ là một khả năng.
“Này nhãi, đưa tiền của mày đây!” một tiếng quát vang lên từ đằng sau tôi.
“Sao…?” Tôi nói và lo sợ quay lại, nhưng đó là…
Tôi
nhìn thấy một gã học sinh lớn xác đang túm cổ áo một nam học sinh nhỏ
con hơn. Mọi người đứng vây quanh đó để xem nhưng không hề có ý định
can thiệp.
“Ôi không…” Tomoyo nói.
“Thằng đó chắc cũng là một học sinh mới,” Rika nói.
“Tên mới đến tiêu rồi…” Chiharu thở dài.
Tên lớn xác trông thật dữ tợn và đáng sợ…nhưng kẻ kia chỉ cười khẩy.
“Tên to con ấy sẽ hạ gục cậu học sinh mới ư…?” Tôi thì thầm.
“Gì cơ?” Naoko nói. “Tên đó không phải là học sinh mới. Mà là gã to con kìa.”
“Gã to con là học sinh mới…?” Tôi ngạc nhiên. “Ý các cậu là…?”
“Xem đi thì biết,” Tomoyo nói và nắm tay tôi để ra dấu yên lặng
“Mày ngoan cố à?” gã to con hùng hổ. “Tao sẽ cho mày nếm mùi!”
“Câm mồm đi,” kẻ kia đáp gọn lỏn
“Cái gì…?” gã lớn xác hỏi.
Tên
học sinh nhỏ con chộp lấy tay gã lớn xác . Sau đó cậu ta quẳng hắn
xuống đất và dẫm chân lên cánh tay hắn. Có một tiếng “crack” đáng sợ và
gã to xác thét lên rồi nằm đơ luôn. Cánh tay gã trông kì quái và chảy
máu lênh láng.
Tên nhỏ con đứng thẳng dậy, phủi bụi khỏi đồng phục và rút ra một điếu thuốc lá. Cậu ta lấy bật lửa, châm thuốc
“Mày
nên cẩn thận cái miệng chó chết của mày, nhóc con ạ,” cậu ta nói, đứng
trên vũng máu chảy ra từ tay gã to con. Mọi người xung quanh dần tản đi
trong lo lắng.
Tôi hoảng sợ.
“‘Đưa tiền của mày đây?’ à.
Mày quá dũng cảm so với một thằng không có gan đấy…” Cậu ta nói và thổi
khói thuốc vào mặt gã to con. “Nói với tao một lần nữa đi, tao sẽ tặng
mày nhiều hơn một cánh tay gãy.”
Cậu ta quay đi và đi về phía cổng ra cùng vài kẻ theo sau. Tôi đoán họ là bạn của cậu ta.
“Hắn là ai vậy?” Tôi hỏi.
“Li Syaoran,” Tomoyo nói. “Cũng là một học sinh cùng khối… nhưng cậu ta 18 tuổi rồi…”
“Mẹ cậu ta cực giàu vì là giám đốc một công ty thời trang,” Naoko nói.
“Hắn thật là…” Tôi rụt rè.
“Bạo
lực?” Chiharu nói. “Cậu ta luôn như thế đấy… không ai dám gây sự với
cậu ta trừ những học sinh mới, những kẻ chưa biết cậu ta là ai…”
“Dù sao…cậu cũng nên cẩn thận với cậu ta…” Rika nói.
“Các cậu làm như cậu ấy là một thứ virus vậy,” Tomoyo cười lớn.
Hmm… cậu ta giống một kẻ huênh hoang hơn.
Bữa
trưa kết thúc bằng những lời xì xào bàn tán về Syaoran. Gã mới đến phải
nhập viện vì các bác sĩ bảo cánh tay gã đã gãy hoàn toàn.
Nhưng tôi quyết định gạt chuyện này ra khỏi đầu.
“Ồ Sakura, cậu học cùng lớp Vật lí và Toán học với tớ!” Tomoyo nói. “Tớ vui quá.”
“Tớ cũng vậy,” Tôi nói.
Vật lí thì… không sao…
Không đến nỗi tệ. Ý tôi là, ít nhất tôi có bạn học cùng, thế là ổn. Nhưng…
Toán… Lượng giác…khủng khiếp. Tôi chẳng biết gì cả…nhưng Tomoyo sẽ giúp tôi ít nhiều và tôi có thể hiểu nhanh hơn.
Chuông tan học vang lên, học sinh đổ về phía cổng ra.
“Hẹn ngày mai gặp lại, Sakura-chan,” Tomoyo vẫy tay khi một chiếc limousine vừa tới.
“Ô!” Tôi ngạc nhiên thốt lên.
“Nhà Tomoyo-chan cũng rất giàu,” Rika nói. “Mẹ bạn ấy sở hữu một công ty đồ chơi.”
“Nhưng không giống như nhiều người, bạn ấy lựa chọn kiểu sống unbitchy,” Naoko nói. Chiharu bật cười. Tomoyo khịt mũi.
“Tạm biệt nhé!” Tôi vẫy tay.
“Tạm biệt Sakura-chan!” những cô bạn còn lại nói. “Hẹn mai gặp lại!”
Tôi đeo đôi giày trượt vào và đi về hướng nhà mình. Gió thổi thật dễ chịu trên da mặt tôi. Tôi rất hạnh phúc.
Tuy nhiên… niềm hạnh phúc ấy đột nhiên biến thành nỗi kinh hoàng.
Tôi
lướt trên vạch sang đường vì đèn xanh cho người đi bộ bật. Nhưng có một
chiếc xe chạy với tốc độ điên khùng đang lao về phía tôi
Tôi
thật ngu ngốc. Cả người tôi đóng băng vì sợ cho tới khi ai đó túm lấy
và đẩy tôi khỏi chỗ đó. Chiếc xe phóng đi và tôi quay lại nhìn người
vừa cứu tôi. Không thể tin được.
Đó là Li Syaoran.
“Không sao chứ?” cậu ta vừa đứng dậy vừa hỏi
“V-vâng…” Tôi lắp bắp.
“Cô đần độn quá chừng,” cậu ta nói. “Tại sao cứ đứng đực ở đó thế?” Cậu ta bước đi và rút ra một điếu thuốc.
“Đợi đã!” Tôi nói.
“Chuyện gì?” - cậu ta cáu kỉnh.
…một cơn bão giận dữ hình như sắp ập đến.
“Cảm ơn anh…” Tôi lí nhí…vì tôi thực sự sợ hãi.
“Lần
sau hãy ngó chừng đường sá và làm ơn xê dịch đôi chân khỉ gió ấy… nó sẽ
giúp nhiều cho những người quanh đây đấy,” cậu ta nói rồi bỏ đi.
Tôi nghe cậu ta làu bàu, “Người đâu mà…”
OOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO