Spell of world
Chào mừng bạn đến với học viện Spell, bạn hãy đăng kí để có thêm nhiều người bạn mới
Nụ hôn rắc rối Fantasy3dart04
Spell of world
Chào mừng bạn đến với học viện Spell, bạn hãy đăng kí để có thêm nhiều người bạn mới
Nụ hôn rắc rối Fantasy3dart04

Spell of world

Chào mừng đến với học viện Spell
 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
[Game]Nối từ tiếng anh Lonely Capricorn Tue Jul 22, 2014 10:11 am
Nhà spam số 1 Lonely Capricorn Tue Jul 22, 2014 10:08 am
Cho Rin làm quen nhé! Lonely Capricorn Tue Jul 22, 2014 10:06 am
Chúc mừng sinh nhật sun~ Lonely Capricorn Tue Jul 22, 2014 10:04 am
Đăng kí group Lonely Capricorn Tue Jul 22, 2014 10:01 am
Hj các bạn ! Mem mới nè ^_^ Lonely Capricorn Tue Jul 22, 2014 9:56 am
Miss S.D kì 3 .mong mn tham gia cho zui pe_supin Thu Apr 26, 2012 2:41 pm
Em là Chanh nài!!!!!Hê nô mn!!!!!(-3-)~ Masaki Tue Mar 06, 2012 11:15 am
rel chào mọi người reli_haliko Fri Nov 18, 2011 1:53 pm
Cuộc thi des trên forum C.N.N Wed Nov 16, 2011 5:38 pm

 

 Nụ hôn rắc rối

Go down 
Tác giảThông điệp
Hiền Su

Hiền Su


Tổng số bài gửi : 45
Join date : 03/11/2011
Age : 26
Đến từ : Đội bóng Cá heo

Nụ hôn rắc rối Empty
Bài gửiTiêu đề: Nụ hôn rắc rối   Nụ hôn rắc rối Icon_minitimeFri Nov 04, 2011 5:51 pm

Tên tác phẩm: Nụ hôn rắc rối

Author: Wings89
Nick: pecun_iu_aichan ở SMF (Shiho Miyano Fanclub)

Nguồn: http://ai-haibara.net/forum/showthread.php?t=7
1) Kaitou Kid- Nhà ảo thuật của thế kỷ.

- Hôn làm sao á?

Kid trợn mắt nhìn Shinichi, như vừa nhìn thấy một sinh vật lạ ngoài hành tinh.

- Suỵttttt !!!!- Shinichi bụm miệng cậu ta lại - Đồ chết dẫm, định la lên cho cả thế giới biết à?

- Khục khục ...- Kaitou ho sặc sụa, tưởng chừng cậu ta đùa, ai ngờ là ...thật.

Chúa ôi. Thượng Đế ới.

- Shinichi, cậu và cô ấy đã hẹn hò nhau cả 4 tháng nay rồi- Kaito gí mặt vào Shinichi- Thế mà chưa có 1 nụ hôn nào cả ư?

Shinichi vò đầu bứt tai một cách khổ sở.

- Ờ ..ớ...tớ có thử vài lần nhưng ko thành công.

- Cậu thử cách nào?

- Thì tớ..ờ bắt chước trong mấy bộ tiểu thuyết của bố, đứng trước cửa nhà nàng vào 1 đêm tuyết rơi... sau đó gọi nàng ra...

-
Lãng mạn đấy- Kaitou khoái chí vỗ lên bàn một cái bốp, khiến mọi người
quay lại nhìn tò mò. Nhưng cậu ta tảng lờ như không thấy- Rồi sau nữa?

- Thì tớ đứng trước mặt cô ấy - Mặt Shinichi bắt đầu đỏ lựng như trái cà chua- Và nói" Anh yêu em"...

Đôi mắt Kaitou sáng rực lên, trông như vừa bắt được một món báu vật cực quý nào đó.

- Sao nữa, sao nữa?

-
Cô ấy nhìn tớ một lúc rồi hỏi " Anh bị hâm à" - Nụ cười trên môi
Shinichi méo xệch đi cùng lúc giọng cười sằng sặc của Kaito vang to.

- Hahahaha, ôi...ối trời ơi...câu hỏi hay nhất trong ngày đấy!!! Không hổ danh là Shiho-san!

- Đồ chết tiệt- Shinichi làu bàu- Tớ gọi cậu ra ko phải để bảo cậu cười nhạo tớ đâu nhé!

-
Tớ không cố ý - Kaitou xua tai, trên môi xuất hiện nụ cười nửa miệng
quen thuộc- Nhưng mà Shinichi Kudou, cậu làm tớ bất ngờ thật chứ bộ.

-
Không giúp thì thôi- Đôi mắt Shinichi hằn lên những tia giận dữ- Nhưng
nếu cậu cứ dùng cái giọng đó nữa thì tớ sẽ gông cổ cậu về NSA đấy, siêu
trộm Kid!

Kaitou rụt vai lại, lè lưỡi.

- Ôi sợ quá !! Được được, tớ ko đùa nữa. Nhưng...tóm lại cậu muốn tớ giúp thế nào đây?

Kaitou nhe răng cười nhăn nhở.

- Thay cậu đánh cắp nụ hôn công chúa hả?

Shinichi giơ nắm tay lên.

- Cậu mà dám làm thế thì tôi thề là tôi giết cậu, chứ ko phải tống cậu vào tù mọt gông đâu!

- Haha dĩ nhiên, dĩ nhiên...- Kaitou cười lớn- Thế tóm lại cậu muốn tớ giúp gì đây?

- Dĩ nhiên là...- Shinichi vờ quay đi giấu sự xấu hổ - Đóng thế tớ để tạo không khí..ờ lãng mạn...thích hợp cho chuyện ấy...

- Hử? Tạo không khí thích hợp là sao? - Kaitou ngẩn người.

-
Mỗi lần tớ hẹn cô ấy đi ăn, đi xem phim hay đi đâu đó...là ở đó xảy ra
án mạng- Shinichi thở dài- Và tất cả mọi cuộc hẹn hò lẫn dự định đều bị
phá hoại bằng một cái xác từ trên trời rớt xuống. Còn hẹn cô ấy ở nhà,
thì như vừa rồi tớ mới kể đấy.

Kaitou lại cười sặc sụa, mặc kệ ánh mắt hình viên đạn lia về mình.

-
Thế nên, Kaitou, để chuẩn bị cho 1 nụ hôn hoàn hảo, 1 địa điểm thích
hợp, 1 không gian không bị người khác quấy rối, nhờ cậu đóng giả tớ đi
chơi với cô ấy 1 buổi, ờ tất nhiên, khi không khí bắt đầu nóng lên rồi
thì...- Shinichi đỏ mặt- Tớ sẽ thay chỗ cậu hoàn thành nốt buổi đi chơi.

- Thù lao thế nào đây- Kaitou nheo mắt- Siêu trộm Kid ko làm ko công cho ai bao giờ đâu nhé!

Shinichi thở ra với vẻ chán chường.

- Tớ sẽ thanh toán cho cậu bộ cánh lượn mới.

- Tốt

***

Shiho
nhìn chăm chăm vào "Shinichi" với một ánh mắt khó hiểu, khiến Kaitou có
hơi chột dạ. Khỉ thật, cậu đóng giả Shinichi cả chục lần mà Ran Mouri
cũng ko nhận ra, đừng nói bà chằn này lại biết. Nhưng rồi cậu thở phào
khi Shiho mỉm cười.

- Chúng ta đến viện hải dương nhé?

- Uh, bất cứ nơi nào em thích.

Cậu mở cửa xe, sau đó bế cô lên, cẩn thận cài dây an toàn lại. Sau đó, cậu xếp chiếc xe lăn vào trong cốp một cách gọn gàng.

Họ đến viện hải dương, và trải qua một buổi lê la khắp các gian hàng trưng bày đồ kỷ niệm.
Shiho tỏ ra rất phấn khởi. Những nụ cười dịu dàng liên tục nở trên môi, khiến Kaitou thấy vui lây.

Chạng
vạng, nhắm chừng đã thấm mệt, Kaitou đưa Shiho vào một nhà hàng nhỏ bên
cạnh sông Harusu. Nhấp một ngụm rượu Sherry, đôi má Shiho ửng hồng dưới
ánh đèn vàng lung linh từ những chùm đèn treo lộng lẫy. Kaitou nhoẻn
miệng cười.

- Hôm nay em vui chứ, Shiho-san? - Anh nâng một bàn tay cô lên, khẽ đặt lên dàn da trắng trẻo ấy một nụ hôn nhẹ.

Shiho mỉm cười.

- Dĩ nhiên em rất vui...

Ánh mắt cô thình lình đanh lại, giọng nói lạnh lẽo như những tảng băng táng thẳng vào mặt Kaitou.

- Cảm ơn anh, Kaitou Kid.

Kaitou
nhảy dựng lên, thiếu điều muốn đụng trần nhà. Đôi mắt Shiho liếc qua
dáng người quen thuộc đang lấp ló sau cửa lớn với vẻ đằng đằng sát khí.

- Đây là lại là một trò chết tiệt của anh ấy nữa phải ko?

- Á...ư...- Kaitou lắp bắp- Sao...sao em biết..lúc nào vậy?

Đôi mày cô nhếch lên và một nụ cười châm biếm xuất hiện.

- Từ lúc anh đứng trước mặt em. Shinichi không bao giờ gọi em là Shiho-san.

- Khỉ gió thật- Kaitou nhăn nhó, và quay ra cửa hét ầm lên- Thất bại rồi, tớ chuồn đây. Cậu tự mà lo liệu nhé!

Một làn khói trắng xuất hiện, và Kaitou biến mất theo đúng phong cách của Kid 1412.

Để lại cho Shinichi một tấn bi kịch nhớ đời- Tất nhiên, vẫn là một buổi hẹn hò hoàn toàn-không-có-một-nụ-hôn nào cả!

***

- Sao em lại khẳng định đó ko phải là anh? Thỉnh thoảng anh vẫn gọi em là Shiho-san, chứ có phải ko đâu?-

Shinichi tò mò hỏi.

Nhưng
cô vẫn thờ ơ dán mắt vào trang báo mới. Một nụ cười thấp thoáng trên
môi, khiến gương mặt băng giá xinh đẹp càng trở nên mê hoặc bí ẩn.

Ngốc à...

Dù trên đời này có hàng trăm người giống hệt anh đi nữa, thì đó cũng chỉ là những người giống anh- chứ ko phải anh.

Vì anh là người em yêu...

Nên bất luận thế nào, em cũng sẽ nhận ra anh...

Vì chỉ khi ở bên anh, trái tim em mới bình yên và ấm áp như thế này mà thôi...

Chỉ có anh...là duy nhất...
Về Đầu Trang Go down
Hiền Su

Hiền Su


Tổng số bài gửi : 45
Join date : 03/11/2011
Age : 26
Đến từ : Đội bóng Cá heo

Nụ hôn rắc rối Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nụ hôn rắc rối   Nụ hôn rắc rối Icon_minitimeFri Nov 04, 2011 5:52 pm

2) Quân sư quạt đen- Heiji Hattori


**Ranting: +16


- Lần đầu tiên cậu hôn Kazuha là như thế nào vậy?

Shinichi nhìn thẳng vào mắt Hattori với giọng cực kỳ nghiêm túc. Đang uống dở lon coca, Heiji sặc lên một tiếng và ho sù sụ.

- Hả..ả.... - Hattori trợn ngược mắt lên, đến nỗi Shinichi có cảm giác nó sắp rớt ra ngoài.

- Các cậu ko thể cho tớ bất kỳ một phản ứng nào khác nữa sao?

Shinichi lầm bầm với vẻ bực dọc ko che giấu.

- Các cậu? - Hattori xoay ngược cái mũ lưỡi trai lại- Còn ai khác ngoài tớ- biết cái vụ rắc rối ngớ ngẩn này của cậu áh?

- Đây là một vấn đề-rất-nghiêm-túc!!!

Shinichi gằn giọng, ý là cậu đã sắp hết kiên nhẫn.

Hattori thở dài, làn da đen trông càng u ám hơn.

- Phải, phải, đối với một gã hơn 30 tuổi đầu mà vẫn chưa biết cách hôn thì đúng là quá sức nghiêm trọng rồi.

- Hattori!!!!!- Shinichi rít qua kẽ răng.

Nhưng hình như anh chàng chẳng có vẻ gì sợ tiếng rin rít đó. Anh nhún vai, tiếp tục đưa lon coca lên uống nốt phần dở dang.

-
Shinichi - Hattori kề sát vào tai Shinichi, thì thầm- Cậu làm tớ nghi
ngờ bản lĩnh đàn ông của cậu đấy. Hay là nhịn suốt 10 năm rồi khiến cậu
tê liệt bản năng luôn?

- HEIJI HATTORI !!!!! - Shinichi gầm lên và gương mặt chuyển qua màu đỏ tía.- TỚ HOÀN TOÀN BÌNH THƯỜNG!

Hattori vẫn chưa muốn kết thúc sớm màn trêu ngươi này, tiếp tục cười hềnh hệch .

- Bình thường mà 30 tuổi vẫn chưa có nổi một nụ hôn? Trong khi đó tớ đã là bố của một thằng nhóc 5 tuổi rồi đấy!

-
Hôn nhân là mồ chôn tình ái, mà vợ con là nhà tù êm ái có vào chẳng có
ra! - Shinichi hừ mũi.- Chỉ có kẻ ngu dại mới thích chết sớm trong nấm
mồ đó!

- À á, tớ sẽ mách với bà cụ non câu này!

- Cậu dám!

- Thách không?

- Không, tớ đâu có điên.

Hattori ôm bụng cười một cách khoái trá. Thế đấy, Shinichi Kudou.

- Vào vấn đề chính đi - Shinichi càu nhàu, anh ko muốn tiếp tục dây dưa ngoài vòng câu chuyện- Cậu có giúp tớ ko?

-
Haha, tất nhiên, tất nhiên- Hattori vẫn chưa thôi khép miệng lại, trong
lúc bàn tay vỗ bình bịch vào lưng Shinichi tỏ ý " Cậu làm tớ cực kỳ
buồn cười đấy".

Shinichi rủa thầm, toàn lũ bán đứng anh em, chả
được tích sự gì, chỉ giỏi cười trên nỗi đau của người khác. Ờ, dĩ nhiên
rủa thầm thì chỉ là rủa thầm, dù sao cũng còn phải nhờ vả, nên anh chỉ
có thể trưng ra bộ mặt méo mó khó chịu chứ chẳng dám thốt nên lời.

- Thế hai người tiến tới đâu rồi?- Hattori nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt Shinichi đang giấu sau mớ tóc rối bù xù.

- Tới đâu là sao? - Shinichi nhát gừng, bắt đầu căng dây thần kinh cảnh giác.

- Trời ạ, chưa được hôn, thế đã được nắm tay hay ôm iếc gì đó chưa. - Tới lượt Hattori tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Quỷ
quái gì đây, trong khi lúc này đáng ra anh đang nằm nhà, ấm áp bên vợ
đẹp con ngoan, thì phải lê lết tấm thân còm cõi ra phơi nắng phơi gió,
chỉ để nghe thằng bạn thân 30 tuổi nhờ tư vấn...cách hôn bạn gái hắn!
Chúa ơi!

Shinichi hơi đỏ mặt, bắt đầu ấp úng.

- Ờ ...nắm tay thì thỉnh thoảng...Ôm thì ngày nào chẳng có....

- Hả?? - Hattori tưởng mình nghe lộn- Nói lại coi, ngày- nào- cũng-ôm á?

Shinichi thở dài.

-
Mỗi ngày 4 lần. Sáng đi làm, bế cô ấy ra xe, tới sở, bế cô ấy xuống.
Buổi chiều, quy trình lập lại. Chẳng phải ngày nào cũng ôm là gì...

Nếu ko phải phía sau là bức tường, chắc chắn Hattori đã lộn nhào từ trên ghế xuống.

-
Thật...thật là lãng mạn..tới mức lãng xẹt luôn đó, Kudou! - Hattori nửa
cười nửa mếu. Anh thực sự ko biết nói gì hơn với anh bạn gà tồ của mình!

-
Thực ra tớ cũng có...ờ coi fim, và tất nhiên cũng có tìm hiểu chút
đỉnh...những thời điểm thích hợp cho nụ hôn đầu tiên í... Có điều...

Shinichi đưa tay lên gãi đầu lia lịa, người ko wen biết dễ hiểu lầm đầu anh là cả 1 ổ chí to đùng.

- Có điều chỉ cần nhìn vào mắt cô ấy, là cả người tớ bấn loạn cả lên...Tay chân thì trở nên thừa thãi chả biết giấu vào đâu...

Hattori nhếch môi tạo thành một vẻ cực-đểu:

- Hôn bằng môi chứ có xài tới tay chân đâu mà chẳng thừa, trừ khi cậu định làm chuyện khác...

- Hattori- Shinichi gầm gừ- Có tin là tớ tọng cả lon nước đấy vào miệng cậu ko hả?

-
Haizzzzzz, ôi Shinichi ơi là Shinichi - Hattori lắc đầu- Nếu nhìn vào
mắt bà chằn ấy mà thấy sợ thì cứ nhắm tịt lại là được thôi.

Hattori lại nhe răng để lộ một nụ cười...nham nhở:

- Đằng nào khi hôn lại có ai mở mắt bao giờ.

Shinichi đực mặt ra, trông ngố như con gà gô.

- Nhắm mắt á, ừ nhỉ, sao tớ ko nghĩ ra.

-
Đứng trước mặt bà ấy thì còn nghĩ quái gì được chứ- Hattori gật gù tỏ
vẻ thông cảm- Đến tớ còn phát ngất khi vừa gặp lại cô ấy nữa là....

Sau đó, anh cười cười.

-
Cậu có thể chọn một thời điểm bất ngờ, chứ đừng quá cứng nhắc là phải
có bầu không khí lãng mạn. Dù sao thì mọi cuộc hẹn hò nào của cậu chả
có vài cái xác xuất hiện, nên có muốn lãng mạn cũng chẳng được.

- Thời điểm bất ngờ? - Shinichi trố mắt nhìn Hattori.

-
Ờ - Hattori cười ranh mãnh- Bất cứ lúc nào cũng đc, chỉ cần có không
gian riêng của 2 người thôi. Nụ hôn đầu của tớ và Kazuha là ở cầu thang
nhà tớ đấy.

- Hảaa.ả..???- Lần này tới miệng Shinichi há to, thật xúi quẩy nếu có con ruồi nào bay lạc vào đó.

- Hehehe, nụ hôn đầu cần sự bất ngờ hơn là sự chuẩn bị quá chu đáo. Nếu ko sẽ làm mất đi tính thú vị của nó.

Shinichi cúi đầu lẩm bẩm.

- Uh, nhắm tịt mắt lại, không gian riêng, 2 người, bất ngờ...

Hattori
nhìn Shinichi khuyến mãi một nụ cười mang hàm ý" Chúc may mắn", trước
khi đứng dậy thanh toán tiền, bỏ lại chàng thám tử vẫn đang loay hoay
nghiền ngẫm câu thần chú " Nhắt mắt lại, không gian riêng, bất ngờ"

***

Hai
hôm sau, Shinichi đến chỗ làm với vẻ ủ ê thê-thảm-thiết, còn Shiho
khiến các nhân viên phòng giám định hoá học ngạc nhiên với vết bầm tím
ở trán, kèm một vết trầy nhẹ ngang mũi. Song song đó là nét mặt cực-
kỳ- cau- có.

Một số người bấm tay nhau nén bụng cười, một số thì
công khai trêu chọc ko thương tiếc, bởi sự tích " thang máy truyền kỳ"
của họ được công khai rộng rãi bởi camera số 7-8.

Chuyện là
Shinichi rắp tâm thực hiện theo bí quyết của anh Hattori, một nụ hôn
bất ngờ và thú vị ở một nơi riêng tư chỉ có 2 người. Sau một ngày vạch
kế hoạch, tính toán thời gian, đo lường khoảng cách và xác định vị trí
va chạm của đôi môi, Shinichi quyết định thực hiện phi vụ "nụ hôn đầu
tiên" ở trong...thang máy sở NSA! ( máu liều vô hạn độ ăn sâu vào cơ
thể rồi!!)

Để tránh tối đa sự dòm ngó của dân chúng, hôm đó Shinichi đưa Shiho đến phòng giám định theo lối băng ngang nhà xe số 8.

Đó
là khu vực giành riêng cho các thanh tra cao cấp, dùng trong một số
trường hợp khẩn thiết ( qua một đêm suy nghĩ, Shinichi đã tự thuyết
phục mình đây thực sự là 1 trường hợp khẩn thiết đặc biệt), với thang
máy số 27 rất ít khi hoạt động nếu ko có thẻ từ của người sử dụng (
loại thẻ chỉ các sếp mới có ). Điều tuyệt vời nhất là thang máy này ko
có gắn camera ( sau đó Shinichi mới biết đó là sự lầm lẫn nghiêm trọng
trong đời)

- Sao lại đi đường này? - Shiho nhíu mày khi thấy lối rẽ qua nhà xe số 8.

- Đường này lên khu của em nhanh hơn.- Shinichi mỉm cười dịu dàng, che giấu một âm mưu le lói trong mắt.

-
Em ko nghĩ vậy- Shiho nhún vai, nhưng cô cũng ko hỏi nữa. Cô ngả người
vào lưng ghế ( chính xác là một chiếc xe lăn có cấu tạo hình dáng như
một chiếc ghế có bánh xe), đưa tay che miệng.

- Hôm qua em lại thức khuya à? - Shinichi nhìn nét mặt buồn ngủ của Shiho, nhăn mày.

- Có vài thứ cần báo cáo hôm nay- Shiho ngước lên nhìn Shinichi- Em đang ráng hoàn thành mọi việc trước cuối tháng này.

- Sao lại là cuối tháng?

Cô thờ ơ xoắn nhẹ đuôi tóc của mình. Shinichi hiểu là cô muốn giữ bí mật, anh ko hỏi thêm gì nữa.

Shinichi
quẹt thẻ từ vào khe, kích hoạt hệ thống nhận diện vân tay. Anh ấn ngón
trỏ vào, một khe nhỏ xuất hiện, đẩy ra một chiếc máy có gắn hai camera
song song: Hệ thống nhận diện đồng tử. Shinichi khom người áp sát mắt
mình vào hai lỗ camera.

Một tiếng bíp xác nhận vang lên, kèm theo một giọng nói rè rè từ máy phát:

" Xác nhận, ngài Shinichi Kudou. Xin mời."

Cánh cửa sắt kéo lên từ từ.

- Ngạc nhiên đấy - Shiho cười- Khu bên em chưa có hệ thống này.

- Ờ - Shinichi đẩy xe vào trong và quét thẻ lần nữa.- Vẫn còn nhiều điều ngạc nhiên nữa cơ, Shiho.

Anh nháy mắt trong cái nhìn nghi hoặc của cô gái.

" Xác nhận mệnh lệnh di chuyển. Phòng phân tích hoá học- khu giám định"

Tiếng thang máy di chuyển ầm ì.

Tốt! Khoảng cách từ đây tới phòng giám định mất 3 phút.

Shinichi hít thật sâu. Đếm ngược 10 giây nào.

9...8...7..6...

Shiho vẫn lơ đãng nhìn vào khoảng không phía trước, dường như cô đang mải mê theo đuổi một suy nghĩ xa xôi nào đó.

3...2...1

Ầm!

Shinichi
hoảng hồn níu tay Shiho trước khi cô ngã bật ra khỏi xe lăn. Ánh sáng
trong thang máy chớp chớp liên tục, trước khi tắt ngấm hoàn toàn.

Một dòng chữ nhấp nháy trên biển báo tầng:

" Thang máy đang bảo dưỡng định kỳ, vui lòng chờ 15'"

- Trời ạ....- Shiho rên rỉ- Shinichi, hôm nay là ngày bảo trì thang số 20 đến 30.

Shinichi bắt đầu luống cuống.

Chúa ơi, Ngài muốn trêu con thì nên lựa lúc khác chứ!

Hẹn hò thì ngài quẳng cho con mấy cái xác chết, còn trong thang máy thì ngài bắt nó bảo trì.

Con đã 30 tuổi rồi, lạy Chúa, và con chỉ xin Người 1 nụ hôn thôi mà! Có cần làm khó nhau vậy ko.?!!

Shinichi vừa bối rối vừa bực mình. Anh lần tìm đôi vai của Shiho, vỗ nhè nhẹ.

- Em ổn chứ?

- Uh, em ko sao- Giọng cô vẫn rất bình tĩnh.- Nhưng trễ mất buổi họp sáng nay của em rồi, Shinichi.

Anh nghe tiếng cô thở dài.

- Anh xin lỗi.

Anh khẽ khàng, giọng ( giả vờ ) ăn năn.

- Không sao, xem như thỉnh thoảng giải lao một chút vậy.

Shinichi
nắm lấy tay cô, dựa lưng vào cửa thang máy. Ánh sáng nhờ nhờ từ bảng
thông báo liên tục chớp tắt hắt thẳng vào gương mặt Shiho, trông cô trở
nên huyền ảo hơn, khiến kẻ đang đứng đối diện kia bắt đầu thấy không
khí có chút ngột ngạt, dù máy lạnh vẫn hoạt động ở mức -16 độ.

Và Shinichi bắt đầu nghe tim mình nhảy điệu Hawaii.

- Shinichi? - Shiho nghiêng người nhìn anh- Anh ko nghe em nói sao?

- Huh? - Anh giật mình- Nói gì?

Shiho cau mày, đôi mắt xanh ánh lên những tia nhìn kỳ lạ.

- Anh nắm tay em chặt quá - Cô thở hắt ra- Em đau đấy.

- Uh, anh xin lỗi- Shinichi ngượng ngùng đặt tay cô xuống. Một hương thơm nhè nhẹ xộc vào mũi khi mặt anh chạm khẽ vào tóc cô.

Hình như tim anh đổi từ điệu Hawaii sang chơi nhạc Rock rồi thì phải.

Shinichi nhắm mắt lại.

" ... ở nơi riêng tư chỉ có 2 người"

Nơi
đây chính xác chỉ có 2 người ( và bên ngoài có khoảng 20 người đang
theo dõi camera , cộng với 200 người khác đang vừa cắm đầu làm việc,
vừa dỏng tai nghe "truyền miệng trực tiếp" - lúc đó Shinichi chưa biết
điều này )

" Nhắm mắt lại"

Vâng, đã nhắm rồi...với lại nơi đây cũng có sáng sủa gì mấy đâu...

" Một nụ hôn bất ngờ"

Shinichi nâng nhẹ gương mặt Shiho, qua cảm giác của bàn tay, anh lần tìm đến bờ môi ngọt ngào đầy quyến rũ...

Gương mặt hai người sát vào nhau đến nỗi anh có thể cảm nhận rõ hơi thở Shiho đang lạc ra ngoài nhịp điệu vốn có.

Shinichi nhích lên chút nữa...

Ầm!!!

- Á!

- Oái!

- Đau quá, Shinichi!- Tiếng Shiho thét lên.

Hoá
ra thang máy đã bảo trì xong và bắt đầu hoạt động lại bằng một cái giật
mạnh. Nó khiến hai kẻ đang " nửa tỉnh nửa mê" kia ngã chúi nhủi vào
nhau, và...nụ hôn ( diễn tả một cách chính xác là môi + răng ) của
Shinichi bập thẳng vào mũi Shiho, trong khi đầu anh phang ngay vào trán
cô một cú khá mạnh.

Thế nên.....

....nghĩa là.....

....vẫn chẳng có một nụ hôn nào cả....

..............tệ hơn nữa là tuy nó đã kết thúc, nhưng hậu quả thì vẫn ở lại......

....Một vết bầm trên trán, một vết trầy ngang mũi....

.......Một gương mặt đằng đằng sát khí với đôi mắt hình tên lửa hạt nhân.....

.....................Ám
ảnh theo Shinichi suốt hơn cả tháng trời, chưa kể tới lời trêu ghẹo của
đám nhân viên, nụ cười tủm tỉm của Ran, cái nhìn mỉa mai của Hakuba và
đôi mắt nheo nheo đáng ghét của Hattori....

....À quên, thêm một tấm thiệp " chúc mừng" của tên Kaitou chết tiệt kia nữa....
Về Đầu Trang Go down
Hiền Su

Hiền Su


Tổng số bài gửi : 45
Join date : 03/11/2011
Age : 26
Đến từ : Đội bóng Cá heo

Nụ hôn rắc rối Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nụ hôn rắc rối   Nụ hôn rắc rối Icon_minitimeFri Nov 04, 2011 5:53 pm

3) Hakuba- Chàng quý tộc lịch lãm

Shinichi đứng tần ngần trước cửa phòng làm việc của Hakuba với một nét -miễn-cưỡng-sắp-chết rồi.

Anh
định đá cửa bước vào nhưng cái nhếch môi đầy châm biếm của hắn hiện lên
khiến anh chột dạ. Trong khi đó, đám nhân nhân viên ngoài kia người qua
kẻ lại liên tục, nhưng ko quên ném cho anh những cái nhìn " chia sẻ"
kín đáo.

Hai thằng bạn phá hoại, Kaitou và Hattori, ông đây nhất định sẽ báo thù!!!!

Shinichi nghiến răng nghĩ thầm.

Anh
thực sự ko muốn tới đây tí ti nào, nhưng...phải nói tình hình bây giờ
nguy cấp lắm rồi. Shiho đã giận anh đến cả tháng trời vì cái phi vụ "
thang máy" chết tiệt kia, và dỗ nàng nguôi giận cũng là 1 vấn đề căng
thẳng thần kinh chứ đừng nói gì đến việc xin nàng một nụ hôn.

Mà...dỗ ngọt phụ nữ thì "lão" Hakuba là tên cáo già điêu luyện nhất hành tinh. Đến bà chằn Ran "lão" còn dụ được nữa là....

Shinichi bẻ các ngón tay răng rắc, còn chân thì cứ di di lên sàn một cách khó chịu.

Nhờ
vả lão ta là chuyện cực chẳng đã, bởi anh biết lão Hakuba này sẽ ko từ
mọi cơ hội dù nhỏ nhoi để lôi anh ra làm trò hề cho mấy gã bạn xấu tính
kia, khuyến mãi thêm các bà vợ lắm chuyện.

Một bên là danh dự, lòng tự trọng của đàn ông....

....Một bên là ánh mắt sắc như dao phay, bén như dao cạo của nàng người yêu bé nhỏ....

Đi
cũng chết mà về cũng chết, đằng nào thì danh dự với tự trọng của
Shinichi cũng sớm bị vứt toẹt vào sọt rác sau cái vụ thang máy kia
rồi... Lo đối phó với cơn thịnh nộ của Shiho còn tốt hơn.

Hít
một hơi thật mạnh, anh mở cửa bước vào. Và con ngươi muốn lọt khỏi
tròng khi thấy ngoài Hakuba, cả tên Kaitou báo đời và gã Hattori ăn hại
kia cũng đang ngồi vắt giò trên ghế. Hai cái mồm toét ra cười hếtt cỡ
khi nhìn thấy Shinichi.

- Bọn tớ chờ cậu lâu lắm rồi đấy! - Hattori xoay xoay cái mũ theo thói quen.

Shinichi đóng sầm cửa lại, gương mặt hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống cả 3 kẻ trước mặt.

- Sao 2 người lại ở đây vậy?

- Lý do cậu tìm đến đây chính là câu trả lời đó, Kudou - Kaitou nháy mắt, búng ngón tay. Một lá bài hiện ra trên không trung.

- Q rô- Gã tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó lắc đầu nhìn Shinichi vẻ thương hại - Nghĩa là tình cảm của cậu đang ở mức báo động đỏ!

- Định chuyển nghề sang làm thầy bói à, Kaitou??? - Shinichi sầm mặt trước lúc ngồi xuống chiếc ghế sa-lông êm ái.

-
Ờ- Kaitou nhe răng, để lộ một cái răng khểnh trông xinh trai cực- Dạo
này nghề trộm đạo thất bát quá, coi bói dễ kiếm sống hơn.

Hakuba
vẫn lặng im theo dõi cuộc đối thoại nãy giờ bằng cái vẻ lạnh lùng cao
ngạo vốn khó. Hai tay chắp vào nhau, cằm chống lên mu bàn tay, anh tỏ
ra thờ ơ với những câu bông đùa của lũ bạn đối với Shinichi.

- Này, nói gì đi chứ, Hakuba. - Hattori huých khuỷ tay vào anh.

-
Thì tôi đang chờ ngài Kudou nói đây.- Anh mỉm cười, nụ cười mà nếu phụ
nữ nhìn vào thì khéo ngất hàng loạt, nhưng đối với Shinichi thì anh
hiểu rõ, nó mang ý nghĩa khiêu khích lẫn châm biếm.

Shinichi thở ra một cách não nùng.

Mình
biết mà, chắc chắn mình sẽ sớm hối hận về việc nhờ gã Hakuba này giúp,
ấy là chưa kể 2 tên phá hoại kia cũng đang ở đây. Thế thì đời mình bình
yên được mới lạ.

Shinichi hằm hè nhìn Kaitou và Hattori bằng đôi mắt bốc lửa, trước khi liếc qua Hakuba bằng vẻ....thê thảm ko chịu được.

- Tôi sắp bị 2 bạn tốt kia hại chết rồi - Anh nghiến răng- Cả cậu cũng định thông đồng với họ hại đời tôi hả, Hakuba?

- Ấy ấy, đừng có vu khống- Kid nheo mắt nhìn Shinichi- Bọn tớ đã cố gắng hết sức giúp cậu rồi đấy chứ.

-
Là do cậu dở tệ thôi- Hattori vịn tay lên thành ghế- Hết chỗ riêng tư
rồi sao lại chọn ngay NSA để...làm cái chuyện ấy....- Và hắn bắt đầu
cười khùn khục trong miệng.

- Quỷ tha ma bắt cậu đi, Hattori- Shinichi đỏ mặt- Tớ nhớ là thang máy số 27 ko có camera theo dõi.

-
Ko có camera theo dõi- Hakuba cười, và lên giọng mỉa mai- Nhưng tất cả
thang máy của NSA đều có hệ thống theo dõi chuyên dụng dùng lúc bảo
dưỡng, nhằm đảm bảo an toàn cho những người mắc kẹt trong thang lúc đó.
Chẳng lẽ cậu quên rồi hả?

Shinichi thở mạnh.

- Lúc đó thì quên, giờ nhớ thì trễ rồi.

Ba cái miệng đồng loạt banh rộng ra, nhưng mỗi người thể hiện nó theo một cách khác nhau, dù rằng mục đích hướng tới chỉ có một.

-
Kaitou và Heiji đã kể tớ nghe về việc cậu đi gặp họ- Hakuba tiếp tục
với một gương mặt khiến Shinichi chỉ muốn đấm cho một phát- Và họ biết
cuối cùng cậu sẽ đến tìm tớ, nên mọi người chờ ở đây.

- Ai khiến
vậy? - Shinichi lầm bầm. Quả thật gần đây anh có thói quen hay lầm bầm
nhiều lắm, nguyên do là lũ bạn yêu quái này luôn đặt anh vào tình trạng
dở khóc dở mếu mà thôi.

- Haizzzz, Shinichi- Hattori xoa xoa lên
đầu mình- Dù sao thì,...ờ bọn tớ cũng thấy có chút ân hận...( dù đó là
lỗi của cậu chứ ko phải của bọn tớ), nên mới định họp lại giúp cậu
chuộc lỗi thôi mà.

- 3 cái đầu dù sao cũng hơn 1 cái chứ,
Shinichi- Kaitou tiếp tục trưng ra nụ cười nửa miệng quen thuộc- Ờ, 3
cái là trừ cậu ra đó.

Vầng trán Shinichi trở nên nhăn nheo một cách khó coi kỳ cục, nhưng anh biết, 3 chọi một không chột cũng mù, nên đành im lặng.

Hakuba bước ra khỏi ghế, đi tới bên giá sách. Anh rút một quyển có gáy màu xanh lá mạ, được bọc thép cẩn thận.

- Đợi tý...trang số 19...mục thứ 2....

Shinichi
ngơ ngác nhìn Hakuba đi lòng vòng trong vòng, lẩm bẩm dí ngón tay vào
trang sách. Quái, mình có tới đây kêu hắn đọc sách đâu.

Hattori
gỡ chiếc nón lưỡi trai, phủi phủi mấy vết bụi bám trên đó ( như thể sợ
bụi sớt vào tóc í ), còn Kaitou vẫn đang xào mấy lá bài ma thuật.

-
Đây rồi, 10 cách dỗ ngọt phụ nữ khi nàng giận.- Hakuba ồ lên và chìa
quyển sách cho Shinichi, ấn đầu cậu vào nơi ngón tay mình đang chỉ.

" Cách thứ 1: Kiên trì...nhận lỗi về phía mình"

- Tớ đã nhận lỗi cả tháng nay rồi.

Ngón tay Hakuba di chuyển xuống hàng thứ 2.

" Cách thứ 2: Thể hiện sự quan tâm chân thành"

- Ngày nào tớ chả quan tâm nàng chân thành- Shinichi làu bàu.

" Cách thứ 3: Mỗi ngày tặng nàng một bông hoa bày tỏ thành ý"

- Tặng hoa cho Shiho á - Shinichi trợn mắt- Mỗi ngày?...

- Bỏ qua bước này đi Hakuba- Hattori thì thầm- Nếu không, bà cụ non ấy sẽ tưởng Shinichi bị điên chắc luôn.

Kaitou bụm miệng cười, trong khi Shinichi tiếp tục thở dài não nề.

" Cách thứ 4: Chiều nàng trong bất cứ chuyện gì, ko được cãi"

- Kể cả việc bị tống vào mồm 1 đống thuốc độc thử nghiệm áh- Kaitou tròn mắt- Gì chứ bà chằn đó dám lắm à!!!

Shinichi gầm gừ trong miệng, im lặng di chuyển mắt xuống phía dưới.

" Cách thứ 5:...."

" Cách thứ 6..."

" Cách thứ 7..."

Tới đây thì mắt Shinichi bắt đầu hoa lên. Anh xua tay gạt quyển sách qua 1 bên:

-
Dẹp, dẹp, đủ rồi - SHinichi xoa xoa thái dương với vẻ chán nản- Nếu đọc
sách mà làm nên cơm cháo thì tớ cần gì nhờ tới các cậu. Nhà tớ là cả
một núi sách kìa.

- Sách nhà cậu toàn truyện trinh thám- Hakuba
hừ mũi- Gắn liền với máu me, súng đạn, xác chết rồi tội phạm...Dựa vào
mấy cái sách đó mà kua gái thì có nước nhảy lầu.

- Cậu đừng nói với tớ cậu dựa vô cái cuốn sách này mà kưa đổ Ran đấy nhé- Shinichi dòm vào cái bìa màu xanh nghi hoặc.

- Sai lầm- Hakuba nhún vai, gấp sách lại, và chỉ cho Shinichi một dòng chữ in đậm ngoài bìa.

" Bí quyết chinh phục phụ nữ. Tác giả: Hakuba Sugapu"

Shinichi giật mình, ngả hẳn người ra sau.

Chúa ơi.

Hắn ta còn...còn ...viết thành sách nữa cơ đấy.

Một nụ cười đắc thắng nở trên môi Hakuba.

-
Chính xác là cậu sẽ phải dựa vào bí quyết của tớ...mà làm lành với mụ
chằn nhà cậu, sau đó tiến tới một nụ hôn nồng nàn và cuối cùng...

Hakuba ghí quyển sách vào Shinichi, giọng đe doạ lạnh lùng:

-
Nhớ trả nó về cho tớ, và đừng để Ran biết đấy. Bằng ko tớ thề là có
cách khiến cuộc chiến giữa cậu và Shiho kéo dài vô thời hạn....

-
Này này, khoan đã...- Hattori lớn tiếng- Thế còn bọn tớ? Chúng ta thoả
thuận là cùng giúp cậu ấy mà, chứ đâu phải chỉ dúi cho cậu ta pho bí
kíp võ công kia đâu.

- Chúng ta sẽ giúp- Kaitou mỉm cười gian xảo- Bằng cách đốc cậu ta thực hiện ngay lập tức.

Kaitou
xoay người lại, một làn khói trắng bùng lên phủ kín căn phòng. Shinichi
thấy mình đột nhiên nhẹ bẫng, sau đó có cảm giác lùng bùng lỗ tai,
và....

Uỳnh!

Shinichi có cảm giác rơi tự do, anh nhắm mắt lại cho đến khi mông chạm đất bằng một tiếng rầm.

Sau đó là tiếng rơi vỡ loảng xoảng.

Tiếng một vài người la hét hỗn loạn.

Shinichi từ từ hé mắt, và anh ước gì mình có thể bóp cổ tên Kaitou đó chết ngay lập tức.

Shinichi
rớt đúng vào phòng thí nghiệm hoá học, thảm hại hơn nữa là cú hạ cánh
không an toàn vừa rồi đã gây đổ vỡ khá nghiêm trọng một góc phòng.


Shinichi thật sự muốn mọc cánh bay khỏi đây ngay lập tức, khi bắt gặp
ánh mắt xanh biếc vừa từ ngỡ ngàng, ngạc nhiên chuyển qua phông đo đỏ
vì giận dữ và xấu hổ....

Shinichi nắm chặt tay lại, tiếng anh rít qua kẽ răng đầy oán hận.

- Kaitouuuuuuuuuuuuuuuuuu!!!!!

Một cảm giác nóng nóng nhớp nháp lan rộng từ bàn tay lên cánh tay.

Shinichi nhìn xuống, hoảng hồn thấy cả cánh tay mình đang dần dần chuyển qua màu xanh lục, như một con rắn. Tiếng Shiho hét lên:

- Đưa anh ấy ra phòng sơ cứu, nhanh lên.

Và hình như anh ko còn biết gì nữa.
Về Đầu Trang Go down
Hiền Su

Hiền Su


Tổng số bài gửi : 45
Join date : 03/11/2011
Age : 26
Đến từ : Đội bóng Cá heo

Nụ hôn rắc rối Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nụ hôn rắc rối   Nụ hôn rắc rối Icon_minitimeFri Nov 04, 2011 5:54 pm

4) Đáng sợ nhất vẫn là em


Shinichi đang mơ mơ màng màng thì một mùi hăng hắc nồng nồng xộc thẳng vào mũi.

Tiếp
đó, anh cảm giác rõ là mồm mình bị ai đó bóp mạnh, và nhét vào 1 viên
nhỏ nhỏ, đắng đắng( chắc là thuốc- Shinichi nghĩ bụng sau một hồi bình
tĩnh phân tích!). Nhưng khi cái thứ đó vừa trôi xuống cổ họng thì
Shinichi lập tức thấy lợm giọng.

Cha mẹ ơi, lần đầu tiên anh thấy một mùi kinh khủng như vậy.

Ngậm
trong lưỡi thì chỉ thấy hơi đắng, còn nuốt xuống cổ nó lập tức trào ra
một cảm giác vừa chua loét, vừa hôi hôi lại nồng nặc hầm bà lằng một
đống vị hỗn tạp mà anh vẫn thường ngửi thấy khi đi ngang....bãi rác.

Anh lập tức bật dậy như lò xo và oẹ ra một chất nhơn nhớt màu xanh.

Cái quỷ gì đấy?

- Tên nào to gan dám...- Shinichi vừa gầm lên thì lập tức nín bặt, tim đập thình thịch.

Shiho đang ngồi bình thản nhìn anh, đôi mắt ko giấu vẻ giận dữ lẫn lo lắng.

-
Thang máy hôm nay ko có bảo dưỡng định kỳ - Shiho lườm xéo một phát
khiến lông tóc Shinichi dựng đứng cả lên- Anh ko cần đi đường vòng như
thế, Shinichi.

- Anh...tại...hắn...Kaitou...- Shinichi lắp bắp,
mồ hôi bắt đầu túa ra như mưa dù có đến 2 máy lạnh hoạt động liên tục ở
nhiệt độ -16.

Shiho nhướng mày, khoé môi khẽ cụp xuống- dáng vẻ đặc trưng mỗi khi cô nàng bắt đầu" điên" lên vì 1 trò ngớ ngẩn nào đó của anh.

- À há, Kaitou? - Cô cầm bút gạch 1 đường lên xấp giấy trên tay- Vậy chắc là có cả Hattori và Hakuba?

Và trước khi Shinichi bịa ra câu trả lời thoả đáng, Shiho tiếp tục gạch thêm một đường lên tờ giấy.

- Lại là một kế hoạch thú vị của anh phải ko, Kudou-sama?

Shinichi
nuốt ực một cái ( lạy Chúa, cái mùi rác rưởi tanh tởm đó lại làm anh ụa
lên và suýt nôn lần nữa), vẻ mặt như mới bị té giếng và được trục vớt
lên. Mỗi khi cô nàng đổi cách xưng hô, hiển thị cho cơn giận đang có
chiều hướng bành trướng thành cơn bão, hoặc động đất, sóng thần, bất cứ
thứ gì đại loại thế.

Nói chung đều mức độ huỷ diệt như nhau.

-
Anh có biết đã gây rắc rối thế nào ko hả?- Shiho ngẩng lên nhìn anh,
tay ko ngừng lật nhanh những trang giấy ( chắc là bảng báo cáo gì đó )
và thỉnh thoảng lại gạch ngang một cái xoẹt- nghe rất dã man ( chí ít
là tại thời điểm này). Mỗi lần nàng "xoẹt" một cái là tim Shinichi rớt
đi một nhịp.

- Anh làm vỡ tổng công 27 loại hoá chất...- Cây bút
trong tay lại di chuyển và lồng ngực Shinichi lại đánh thụp cái nữa-
Trong đó có 13 mẫu nghiên cứu vi sinh vật quan trọng, 2 mẫu thử nghiệm
mới chưa làm báo cáo xong.

Cây bút dừng lại, nhưng đôi mắt bốc
lửa của Shiho thì bắn thẳng vào anh hai viên đạn có sức công phá ngang
ngửa một quả bom nguyên tử.

- Và điều ngu ngốc nhất là anh đã
tiếp xúc trực tiếp loại vi khuẩn mới lai tạo mà tụi em vẫn chưa chắc
chắn về mức độ tổn hại đối với con người, khả năng ảnh hưởng, gây bệnh
và cả sự lây nhiễm nữa.

Vẻ trách móc hiện rõ lên hai viên bi xanh như ngọc.

- Tại sao lúc nào cũng như vậy chứ, làm gì cũng ko suy nghĩ tới hậu quả. Thật hết nói nổi anh.

Cô gập tập giấy trên tay lại và nhìn Shinichi một cách bất lực.

Trong lúc ấy, anh vẫn còn đang lơ mơ lờ mờ. Những điều Shiho nói đang dần thẩm thấu vào đầu Shinichi, và anh bỗng hét toáng lên:

- Virus á?

- Ko, là vi khuẩn.- Shiho nói nhẹ tênh.

- Có quái gì khác nhau đâu- Shinichi lẩm bẩm.

-
Một trời một vực đấy, Shinichi.- Shiho liếc anh trước khi xoay người,
đẩy bánh lăn về phía bàn làm việc. Cô với tay lấy lọ thuốc được đậy nắp
kín.

Shiho lùi xe về kế bên giường. Cô nghiêm mặt nhìn anh.

-
Loại vi khuẩn này chỉ mới được thử nghiệm trên 2 con chuột, nên tui em
chưa rút ra kết luận chính xác được. Lúc nãy tay anh chuyển sang màu
xanh lục, nghĩa là bị nhiễm một phần thôi. Giờ thì uống thuốc rồi ngoan
ngoãn nằm đây đến khi em quay lại.

Shiho dốc ngược lọ thuốc và từ bên trong, một viên nhộng màu xanh rơi ra.

-
Mùi vị của nó hơi khó chịu một chút- Shiho đặt nó vào tay anh và gập
những ngón tay lại thật nhẹ nhàng.- Nhưng anh ko uống là ko được đâu.
Cố đừng nôn ra nhé, ko thì rắc rối to đấy.

Cô vỗ nhẹ vào tay anh. Shinichi đưa lên mũi ngửi, và nhăn mặt. Chúa ơi, cái mùi lúc nãy.

Shiho vẫn ngồi kế bên, nhìn anh, chờ đợi nhưng nét mặt cô nàng đã âm thầm phát ra tín hiệu " Em đang mất kiên nhẫn rồi đấy".

Shinichi
cố nặn ra một nụ cười méo mó ( theo đúng nghĩa đen luôn) và đôi mắt anh
phát lại tín hiệu hồi đáp "Ko có gì tệ hơn thứ này đâu"

" Uống đi Shinichi, đừng làm em cáu", ánh mắt xanh biếc của Shiho khẽ đàng đáp trả trong sự cầu cứu tuyệt vọng của anh.

Cuối cùng, Shinichi giương cờ trắng.

Anh
bịt mũi, nhắm mắt, nín thở và nuốt ực cái...cái thứ...kinh khủng...( ko
dám gọi là thuốc) kia vào mồm, và bụm chặt miệng để cố ko nôn ngược trở
ra.

Một nụ cười mãn nguyện nở trên môi Shiho. Cô vỗ nhẹ vào lưng anh và ra hiệu anh nằm xuống.

- Em ra ngoài dọn dẹp hậu quả. Chút nữa sẽ vào kiểm tra lại.

Trước khi cánh cửa kịp khép, nàng ko quên gửi cho Shinichi một nụ cười mỉa mai đe doạ:

- Và CẤM-KHÔNG-RA-KHỎI-CỬA trước khi em quay lại.

Shinichi
định nói với theo điều gì đó, nhưng cơn buồn nôn lại trào lên lần nữa.
Khỉ thật, cái thứ chết tiệt gì ko biết. Anh ngả rầm xuống gối, nhắm mắt
lại cố ko nghĩ tới cổ họng đang ngộp trong đống mùi kinh dị kia.

...Bên ngoài, Shiho mỉm cười nhìn Shinichi từ từ thiếp đi qua camera theo dõi.

Sandra Wolf- trợ lý phòng nghiên cứu, vỗ nhẹ vai cô.

- Miyano-sama, mấy cái lọ vỡ đó đã dọn xong hết rồi.

- Cảm ơn em, Sandra.

Shiho quay lại, mỉm cười thật dịu dàng.

-
Cũng may đó là khu phế phẩm, nên mấy thứ hoá chất ấy đều ko còn dùng
được, ko thì rắc rối to.- Sandra cười thật tươi đáp lại. Ít khi nào cô
thấy Miyano-sama có nụ cười ấm áp như thế, nên cô muốn giữ không khí
này lâu thêm chút nữa.

- Uhm- Cô lơ đãng quét ánh mắt lên màn hình camera- Cũng may cho tên ngốc này.

Sandra chợt nhìn thấy lọ thuốc để trên bàn, thứ lúc nãy Shiho đã cho Shinichi uống. Cô há hốc mồm ngạc nhiên.

- Ôi, Miyano-sama, chị cho ngài Kudou uống TCC 1010 sao? Ngài ấy chỉ bị dính một tý phẩm màu thôi mà...

-
Sandra- Shiho ngắt lời cô gái tóc nâu bằng một giọng khá dứt khoát- Chị
có việc phải ra ngoài một chút, em giúp chị hoàn thành nốt mấy bản hồ
sơ lúc nãy nhé?

- Ơ, vâng.

Sandra bối rối nhìn Shiho, rồi liếc qua camera lần nữa. Như hiểu được suy nghĩ của cô, Shiho khẽ hắng giọng.

-
Chị chỉ định để anh ấy nghỉ ngơi một chút thôi- Cô mỉm cười ( nụ cười
mê hoặc chết người í) - Em biết đó, việc ở khu điều tra rất bận, anh ấy
hầu như ko có thời gian nghỉ ngơi nữa.

Shiho quay lưng đi, bỏ lại Sandra vẫn đứng yên một chỗ, hai tay xoắn vào nhau lúng túng một cách tội nghiệp.

- Nhưng...TCC là thuốc...tiêu chảy cấp dùng để lọc sạch hệ tiêu hoá của vật thí nghiệm mà...

Shiho
đã biến mất trong cửa thang máy, trên tay là một tập giấy lở dở chằng
chịt ghi chép và nhiều trang bị gạch ngang bằng bút bi. Kẹp trong đó là
tấm bìa màu xanh bọc thép đã mủn ra do tiếp xúc với hoá chất hoà tan.

Một tia nhìn lạnh lẽo ánh lên trong mắt Shiho, kèm theo cái nhếch nhẹ của bờ hôi hồng xinh xắn.

" Kaitou, Hattori, Hakuba"- cô lẩm bẩm_" thù mới nợ cũ, trả luôn một lúc đây"
Về Đầu Trang Go down
Hiền Su

Hiền Su


Tổng số bài gửi : 45
Join date : 03/11/2011
Age : 26
Đến từ : Đội bóng Cá heo

Nụ hôn rắc rối Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nụ hôn rắc rối   Nụ hôn rắc rối Icon_minitimeFri Nov 04, 2011 5:54 pm

Chap 5: Bọn tớ sợ "vợ" cậu lắm, Shinichi Kudou !

- Shiho-san? - Ran hơi ngạc nhiên khi thấy Shiho trước cửa. Cô ấy ít khi rời khỏi phòng thí nghiệm trong giờ làm việc.

- Hi, Ran-san. Tớ có làm phiền cậu ko? - Shiho mỉm cười.

-
Ko, dĩ nhiên là ko- Ran bước ra và đẩy Shiho vào, sau đó đóng cửa lại.-
Hơi bất ngờ khi thấy cậu ở đây thôi. Có gì tài liệu nào cần kiểm tra
sao?

- Ko- Shiho cắn nhẹ vành môi dưới, ra chiều hơi suy nghĩ- À tớ...muốn nhờ cậu một việc...

Ran tròn mắt nhìn tờ giấy nhàu nhĩ đã chuyển wa màu xanh ( do thấm hoá chất).

- Cái gì thế?

- Tớ tìm thấy trong túi áo của Shinichi khi mang áo khoác của ảnh đi giặt.

Ran tò mò cầm tờ giấy lên, và ko quá khó khăn để nhận ra nét chữ của Hakuba. Nhưng nó đã bị nhoè đi do hoá chất.

-
Tớ ko rõ đó là cái gì, nên muốn nhờ cậu đưa vào máy phân tích chữ viết
để tìm nội dung giùm tớ. - Shiho tỏ ra hơi ngượng ngùng khi nói những
lời này- Vì..ờ cậu biết đấy, cánh đàn ông hay giấu nhau những chuyện
đáng ngờ lắm, nhất là khi họ lén lút trao đổi qua thư...

- Tớ
hiểu- Ran cau mày nhìn nét chữ rồng bay phượng múa lem nhem- Dù cậu ko
nhờ thì tớ cũng làm thế, đây là nét chữ của ông xã tớ mà.

- Vậy tớ cảm ơn cậu trước- Shiho nhoẻn miệng cười, đôi má hơi ửng hồng- À, đừng nói Shinichi biết nhé...

- Hiểu mà.

Ran nháy mắt, tiễn Shiho khỏi phòng, nhưng trong lòng cuồn cuộn một nỗi hoài nghi và nhìn chăm chăm vào tờ giấy trước mặt.

...Phía
sau cánh cửa, cô gái có mái tóc màu nâu đỏ đang gạch ngang một cái tên
trong tập giấy mang theo. Một nụ cười nguy hiểm xuất hiện trên gương
mặt lạnh lùng tuyệt đẹp.

" Hakuba - đã giải quyết."

***

Hattori nhận được thư thách đấu từ võ đường Karasuma.

- Tuyệt- Anh hớn hở.- Lâu rồi ko chơi kiếm đạo, đang ngứa ngáy tay chân vì ko có chỗ dợt đây nè.

Kazuha nhìn chồng bằng vẻ chán nản.

- Mấy trò vô bổ này có gì hay ho đâu mà anh thích thế nhỉ?

- Phụ nữ như em thì biết cái gì- Anh phấn khởi bế thốc thằng con trai lên- Kazuto, bố sẽ cho con thấy thế nào là vô địch kendo.

Thằng nhóc được bố tung hứng, cười sằng sặc thích thú, trong lúc cô vợ anh bĩu môi.

- Uh thì tôi là phụ nữ, tôi ko hiểu gì...Nhớ đấy nhá....

-
Thôi mà em- Anh hôn lên mái tóc non tơ của con trai- Từ ngày vào NSA
tới nay anh ko thi đấu giải nào cả, vậy mà vẫn có người gửi thư thách
đấu. Chứng tỏ chồng em cũng là người nổi tiếng chứ bộ.

Cô lừ mắt.

- Tự kiêu quá đấy ông mãnh ạ.

- Anh phải đi chuẩn bị đây, tối nay lúc 6h, cảm giác thú vị thật.

Hattori đặt cậu con trai xuống, thằng bé giật tay áo anh lại.

- Con đi nữa, bố.

- Ko, nguy hiểm lắm, ai trông chừng con được chứ.- Hattori cau mày.

- Dĩ nhiên là em trông nó.

Kazuha đứng dậy, bế cậu con trai lên.

- Con cũng muốn một lần nhìn thấy bố chơi kiếm, phải ko kưng?

Thằng bé ôm lấy cổ mẹ, cười khúc khích. Hattori thở dài.

- Thôi được rồi.

- Nhưng chắc mẹ con em tới trễ hơn 6h một chút, Kazuto phải đi khám sức khoẻ mà.

- Uh ko sao.

Hattori phẩy tay và cầm lá thư lên lầu. Một cuộc thách đấu, tuyệt đấy!

.... Shiho chống tay lên cằm, đôi mắt hững hờ nhìn vào cái tên bị gạch thứ hai.

" Heiji Hattori- giải quyết xong"

***

Kaitou hớn hở nhìn tờ báo.

" Nữ thần mặt trăng- Atermit- viên ngọc của sắc đẹp sẵn sàng thách thức siêu trộm thế kỷ"

Tuyệt vời!!!

"
Viên ngọc sẽ được trưng bày công khai tại tháp thiên văn Haido, nơi có
thể phát huy rực rỡ ánh sáng lộng lẫy mà Atermit sở hữu- Kid 1412 sẽ
làm gì để vượt qua hàng trùng lớp bảo vệ?"

Công khai thách đấu ư? Gan đấy.

Kaitou
nhếch môi, để lộ nụ cười nửa miệng quen thuộc. Lâu rồi anh ko tổ chức
show hành tráng nào, vì ko có thứ gì quý giá để đánh cắp, hơn nữa sau
khi kết hôn thì thời gian của anh bị bó buộc chặt chẽ quá, sểnh tý là
ăn chổi của vợ ngay.

Bẵng đi thời gian lâu như vậy, mọi người
đều cho rằng Kid đã sợ hãi trước cảnh sát Nhật nên ko dám hành động
liều lĩnh, mà ko ai biết thực tế chàng siêu trộm hào hoa ấy chỉ sợ duy
nhất 1 bà chằn mặc áo cảnh sát có quân hàm " VỢ".

Nhưng đúng lúc Aoko đang lu bu với công việc ở sở, ít khi về nhà thì Atermit xuất hiện, lại còn công khai khiêu chiến Kid nữa.

Được lắm, ta sẽ cho các người ngạc nhiên trước sự trở lại của ta- KID 1412 siêu trộm thế kỷ!

Ta
sẽ chứng minh cho đám cảnh sát ngu ngốc kia thấy ( nghĩ tới đây giật
mình nhớ tới vợ): Phong độ chỉ là nhất thời, đẳng cấp mới là mãi mãi.



Kaitou cười đắc chí khi nghĩ tới vẻ mặt quáng quàng như gà mắc tóc của
mấy bác thanh tra ngày xưa mỗi lần đuổi theo anh...Bây giờ lịch sử sắp
lập lại rồi!

...." Kaitou- xong"

Shiho gấp tờ giấy lại, và bật lửa. Cô khẽ mỉm cười, ngân nga một bài hát cũ.

***
Về Đầu Trang Go down
Hiền Su

Hiền Su


Tổng số bài gửi : 45
Join date : 03/11/2011
Age : 26
Đến từ : Đội bóng Cá heo

Nụ hôn rắc rối Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nụ hôn rắc rối   Nụ hôn rắc rối Icon_minitimeFri Nov 04, 2011 5:55 pm

Chap 6: Sự trả đũa nhớ đời

Shinichi nhìn 3 tên bạn của mình bằng đôi mắt đầy....thương cảm.

Hakuba
băng một vòng quanh đầu, toàn thân rệu rã. Hattori rên rỉ liên hồi với
cánh tay bó bột, còn Kaitou thì nhảy tưng tưng với cái
mông-ko-thể-ngồi-xuống.

- Bây giờ tớ mới biết, ngườì phụ nữ đáng sợ nhất thế gian này ko phải là Ran.

Hakuba nghiến răng, và Hattori tiếp lời bằng vẻ mặt phẫn uất.

- Người nguy hiểm nhất cũng ko phải Kazuha.

- Gian ác nhất càng ko phải Aoko.- Kaitou méo mó vần vò khẩu súng bắn lá bài quen thuộc.

Shinichi gãi đầu gãi tai với gương mặt giả vờ tội lỗi, khi cả ba cái miệng đồng loạt gầm lên uất hận.

"Mà là Shiho Miyano !!!"

-
Ah ha... bình tĩnh, bình tĩnh.....- Shinichi đưa tay đỡ những đôi mắt
hình viên đạn đang nã liên hồi về phía mình.- Đâu phải chỉ có mấy cậu,
cả tớ cũng là nạn nhân nè.

- Nạn nhân á?- Kaitou ghí khẩu súng vào giữa trán Shinichi- Thế bọn tôi gọi là gì đây?

-
Tớ cũng bị...tào tháo rượt suốt 3 ngày chứ bộ....- Shinichi cố trương
ra bộ mặt cực kỳ tội nghiệp- Cứ tưởng là phải nhập viện luôn ấy.

- Thế sao cậu chưa nhập viện?- Hattori vung vẩy thanh kiếm gỗ bằng cánh tay còn lại- Hay để bọn này giúp cậu nhé?

-
Đừng...bớt giỡn....- Shinichi tái xanh mặt mày, mồ hôi túa ra như tắm
bởi luồng sát khí nóng hừng hực toả ra từ ba gã bạn thân.

- Đủ rồi Hattori, Kaitou - Hakuba chán chường lên tiếng- Có đánh cậu ta chỉ tổ rước thêm phiền phức.

-
Haha...Hakuba nói đúng đó - Shinichi khe khẽ dùng một ngón tay đẩy khẩu
súng của Kaitou ra, len lén liếc về phía Hattori thăm dò phản ứng.

Hakuba lắc đầu, chầm chậm tiến về phía Shinichi.

- Nhưng đá cậu thì được. - Anh chàng thình lình gầm lên với giọng khủng khiếp- Đồ bán đứng bạn bè.

BỐP.

BỐP.

BỐP.

Ba cái chân ko hẹn mà cùng giơ lên đạp Shinichi té dúi dụi vào ghế sofa. Anh chàng tội nghiệp lồm cồm bò dậy, gắt lên.

- Có phải lỗi của tớ đâu?

- Thế sao Ran lại có tờ giấy đó hả? Nó nằm trong cuốn sách tớ đưa cho cậu.

Hakuba nắm tay hầm hè.

- Đã vậy còn ngay chóc cái trang viết về kinh nghiệm chinh phục 7 mối tình đầu của tớ nữa.

- HẢ?.........- Kaitou trợn mắt

- 7...? - Hattori làm rớt thanh kiếm gỗ xuống sàn, mồm há hốc.

-...mối tình đầu?- Tới lượt Shinichi mặt dài thượt ra.

Biết mình lỡ miệng, Hakuba ngượng ngùng ngó lơ đi chỗ khác, trong lúc 3 chàng trai còn lại bấm bụng nhìn nhau cười.

- 7 mối tình đầu? - Kaitou lập lại.

- Ngạc nhiên đấy, thế Ran là mối tình đầu thứ 8 của cậu à?- Hattori cười nhăn nhở.

Chỉ có Shinichi là thở hắt ra, lắc đầu.

- Bị đánh là đáng lắm, đồ lăng nhăng.

-
Eh, từ sau khi kết hôn tớ cực kỳ nghiêm túc nhé.- Hakuba giơ chân đá
Shinichi thêm cái nữa, khiến anh ôm lấy ống chân la oai oái.

- Thật là...bản lĩnh- Kaitou lẩm bẩm.

- Bình thường trông hắn lịch sự điềm đạm vậy, hoá ra là tay sát gái có hạng- Hattori thầm thì.

Hakuba đỏ mặt tía tai.

- Này này, là tự họ đeo theo tớ chứ bộ. Tớ có làm gì đâu.

Xem
ra lời giải thích này là vô ích, bởi 3 thằng bạn của anh đều đáp lại
bằng gương mặt nham nhở khó coi. Hakuba đành quay lại bàn làm việc,
ngồi phịch xuống, chuyển hướng câu chuyện về đề tài cũ.

- Mà rốt cuộc, làm sao cậu có thể để nó rơi vào tay bà chằn Shiho được chứ hả?

- Cậu nên cảm ơn tên Kaitou đó.

Shinichi
hất đầu về phía Kaitou, và trước khi anh chàng kịp lên tiếng phản đối,
Shinichi thở hắt ra, nhớ lại giây phút kinh khủng 3 ngày trước.

- Cậu ta tống tớ đi theo lối ống thoát khí, hậu quả là tớ tông rầm vào khu thí nghiệm, rồi ngất đi.

Shinichi nhún vai.

- Khi tỉnh lại thì thấy mớ giấy đó ướt nhẹp nằm trên tay của Shiho.

-
Thế đấy. - Hakuba rầu rĩ.- Còn tôi thì ăn một cú sút Karate siêu khủng
ngay khi vừa đi làm về và chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo thế nào.

- Dù sao thì ko phải..Ran đánh cậu tới nhập viện chứ?

Shinichi lom lom nhìn Hakuba bằng đôi mắt hoài nghi.

-
Ko, làm gì có- Hattori chen ngang- Ran chỉ đá trúng cái cửa thôi, nhưng
tên này phản ứng nhanh quá, trượt chân té đập đầu vào tủ đựng giày kế
bên.

- Tớ có nhờ cậu giải thích hả, Hattori??- Hakuba tiếp tục gầm gừ trong cổ họng.

- Thì rõ ràng tự cậu làm mình bị thương- Hattori khụt khịt mũi- Tớ mới thê thảm đây nè.

Hattori
ngừng lại, nhìn lướt qua 3 cặp 6 con mắt đang hau háu. Cuối cùng, anh
quyết định dừng mắt ở....cái thùng rác góc phòng, nuốt nước miếng một
cách khó khăn trước khi lên tiếng.

- Tớ đến võ đường Karasuma thì họ mời tớ vào phòng trà. Tớ nghĩ đó là phép lịch sự...Ai ngờ...

Hattori đưa tai lên chiếc mũ lưỡi trai, xoay xoay.

- Ai ngờ chỉ thấy 3 cô con gái của chủ võ đường Karasuma ở đó, họ bảo là họ rất...ờ ...ngưỡng mộ tớ...

- Khục khục...- Bắt đầu có tiếng cười vang lên.

Mặt Hattori chuyển dần sang màu cà rốt, dù ko rõ ràng lắm ( vì da đen)

- Họ nói nếu ko ghi thách đấu như vậy thì tớ sẽ ko đến...rồi...ờ họ mời tớ uống rượu, xin chữ ký...

- Sướng nhỉ? - Shinichi chép miệng, ngay lập tức ánh mắt đầy sát khí của Hattori dội thẳng tới khiến anh giật bắn.

- Ngay tức đó thì mụ Kazuha nhà tớ bước vào...

Kaitou suýt sặc ngang ly nước còn Hakuba ảo não ôm đầu cúi gằm xuống.

- Chẳng nói chẳng rằng cô ấy cầm luôn cây kiếm tớ mang theo phang xuống...theo quán tính tớ đưa tay ra đỡ...thế là...

Hattori nhăn nhó chỉ vào cánh tay bó bột.

- Sướng nhỉ, Shinichi, cậu có muốn thử ko?

- Ko, cảm ơn.- Shinichi nở một nụ cười giả tạo thấy ớn.- Nhưng sao lại có liên quan tới Shiho?

-
Còn ko áh ??? - Hattori hét- Shiho với Rin là bạn học hồi bên Mỹ, Rin
là cháu gái của lão Katsura- chủ võ quán Karasuma chứ đâu. Chính Azuna
đã nói với tớ là bạn của Rin giúp họ cách hẹn tớ đến võ quán cơ mà.

- Quan hệ lằng nhằng nhỉ? - Hakuba cười cười.- Còn cậu, Kaitou?

-
Kaitou, lần đầu tiên ăn trộm thất bại nhỉ? - Hattori sực nhớ ra còn có
1 gã thê thảm hơn mình, anh quay qua nhìn Kaitou cười toe toét.

- Thật bất ngờ, siêu đạo chích KID cũng có ngày này. - Shinichi mỉa mai đắc ý.

-
Cậu muốn thử độ cứng của đạn lá bài ko, Kudou? - Kaitou nhếch mép, tay
lên đạn khẩu súng, tiếng crak khiến Shinichi cảnh giác lùi ra xa.

-
Tớ chỉ ngạc nhiên tý thôi mà- Shinichi chấm mồ hôi, anh quên mất tên
này rất kiêu ngạo và lần đầu tiên lòng kiêu hãnh của hắn bị tổn thương.

-
Shiho đã sắp xếp vụ này - Kaitou nghiến răng- Cô ấy cho tớ vào bẫy và
bắn tin cho Aoko biết. Khỉ thật, Aoko đã chặn đầu tớ khi tớ đến đài
thiên văn, mụ vợ tớ chẳng hề thương xót khi nã súng bắn thủng cánh
lượn, còn giật chốt an toàn của cái dù, làm tớ bay được gần xuống dưới
thì ngã chúi dủi, may là lẩn nhanh vào đám đông, ko thì có mà chết.

- Ờ....- Shinichi gãi đầu- Nhưng tóm lại, cái mông của cậu bị sao?

Đến
đây, gương mặt Kaitou trở nên lúng túng và ngượng nghịu, đính kèm nhiều
sắc thái khác nhau như đau khổ, bực tức, xấu hổ và giận dữ.

- Cô ấy dùng chổi....

- Hả???- 3 cái miệng đồng thanh.

Kaitou cúi gằm mặt, từng chữ búng khỏi miệng một cách khó khăn.

- Cô ấy dùng chổi...

Những
tiếng cười sằng sặc vang lên cùng lúc, khiến căn phòng náo loạn, còn
Kaitou tội nghiệp thì vẫn đứng như tượng với khẩu súng ảo thuật trên
tay. Và câu nói cuối cùng bật ra trong vẻ tuyệt vọng của chàng siêu
trộm.

- Cô ấy tống tớ ra khỏi nhà giữa đêm khuya chỉ với một bộ
Pjyama trên người, còn bảo tớ " Thích làm siêu trộm thì đừng có về nhà
nữa".

Hoá ra đó là lý do mấy hôm nay gã Kaitou này suốt ngaỳ vật
vạ ở nhà Shinichi, đuổi ko đi mà năn nỉ cũng ko về ( vì mỗi Shinichi
còn độc thân, chưa vợ).

Khổ thân các "lão"....

Shinichi
thở dài nhớ lại gương mặt thiên thần xinh đẹp của người yêu, và tim anh
bắn thót ra ngoài khi trên môi nàng nở nụ cười lạnh buốt y hệt
Vermouth- thân mẫu của nàng.

Sau chuyến này, 4 người đan ông hào hoa của chúng ta cũng rút ra được chân lý cao cả trong cuộc sống:

" Ko nên làm mích lòng phụ nữ"

***
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Nụ hôn rắc rối Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nụ hôn rắc rối   Nụ hôn rắc rối Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Nụ hôn rắc rối
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Spell of world :: Thư viện trường :: Truyện chữ :: Fanfiction :: Fic sưu tầm-
Chuyển đến